100 Năm Ngày ANZAC – 40 Năm Ngày Quốc Hận
Thứ Bảy vừa qua 25/4/2015, nước Úc, cùng với Tân tây Lan, cử hành trọng thể các buổi lễ kỷ niệm 100 năm ngày ANZAC.
Hôm qua, 30/4/2015, người Việt quốc gia ở khắp nơi trên thế giới ngậm ngùi và thương tiếc kính cẩn tưởng niệm 40 năm ngày Quốc hận.
Nhìn lại bối cảnh và lịch sử khi hai ngày quan trọng này xảy ra, các sử gia có lẽ sẽ không thể không nhận thấy những điểm tương đồng trong đó.
Tinh thần ANZAC.
Năm 1915, Binh lính Úc và Tân tây lan họp thành một đoàn quân với sứ mạng đánh chiếm bán đảo Gallipoli để mở đường cho lực lượng hài quân Đồng minh tiến vào Hắc Hải. Mục tiêu là chiếm Constantinople (bây giờ là Ankara), thủ phủ của đế quốc Thổ nhỉ kỷ Ottoman, đồng minh của Đức quốc.
Lúc đó, Thế chiến thứ Nhứt đã kéo dài hơn 8 tháng và hai bên đang ở vào tình trạng bất phân thắng bại ở mặt trận miền Tây. Các nhà lảnh đạo quân sự hai phe đều biết tiếp tục trận chiến ở miền Tây chỉ sẽ tiêu hao dần mòn lực lượng binh sĩ mà không có ai là kẻ chiến thắng.
Winston Churchill bèn đưa ra một kế hoạch táo bạo là mở cửa eo biển Dardanelles để vào Bắc Hải. Muốn như thế, Đồng minh phải chiếm cho bằng được bán đảo Gallipoli.
Ngày 25 tháng Tư 1915, lực lượng ANZAC (viết tắt của các từ Australia New Zealand Army Corps) đổ bộ ở Gallipoli nhưng gặp phải sự chống trả mảnh liệt của quân đội Thổ nhỉ kỳ dưới sự chỉ huy của Mustafa Kemal, sau này trở thành người hùng Ataturk của quốc gia này.
Một cuộc đổ bộ dự tính hoàn thành một cách chớp nhoáng đã trở thành một chiến dịch kéo dài 8 tháng trời với tổn thất nặng nề cho cả đôi bên. Anh quốc mất 21,255 binh sĩ, Pháp khoảng 10,000, Úc 8.709 người, Tân tây lan 2,721 và Ấn độ thuộc địa Anh có 1,358 chiến sĩ hy sinh.
Tuy chiến dịch Gallipoli không đạt được các mục tiêu quân sự nêu trên, các hành động anh hùng của các chiến sĩ Úc và TTLan đã tạo thành “huyền thoại ANZAC”, một dấu ấn, căn cước và niềm hãnh diện cho hai quốc gia.
Quốc hận 30 tháng Tư.
Bảy mươi năm sau đó, năm 1975, quân lực Việt Nam Cộng Hòa đang tiếp tục chiến đấu oai hùng để bảo vệ miền Nam Việt Nam khỏi sự thôn tính của khối Cộng sản quốc tế mà Bắc Việt và con rối Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam đang được dùng làm bình phong.
Sự rút lui của các lực lượng đồng minh, cộng thêm với các quyết định vội vả mà sau này quân sử sẽ chứng minh là sai lầm của những vị lảnh đạo miền Nam Việt nam đã đưa đến hậu quả thảm khốc sau cùng là ngày 30 tháng Tư, một ngày đại tang cho dân tộc.
Tương đồng.
Gallipoli là một thảm kịch thương tâm. Triển vọng của sự thành công quá xa vời. Ý niệm chiến lược của cuộc hành quân đó, dù từ một trong những thiên tài quân sự trong lịch sử cổ kim trên thế giới là Winston Churchill, gần như không thể thực hiện được. Những chàng trai trẻ ANZAC kiêu hùng đã hy sinh trong một trận chiến mà thời gian và trí tuệ cho biết là không thể thắng nỗi.
Cuộc di tản của binh lính miền Nam Việt Nam cũng mang đầy tính chất bi thương như thế, nếu không muốn nói trầm trọng hơn nhiều. Bởi vì đó là một cuộc triệt thoái chứ không phải một cuộc tấn công vào căn cứ của địch như ở Gallipoli. Do vậy, nó bi thảm hơn, đưa đến những tang tóc, đổ vỡ to lớn hơn.
Cả hai chỉ là một phần của hai cuộc chiến, thế Chiến thứ Nhứt vả ở Việt Nam. Cả hai đều có mục đích cao cả là bảo vệ tư do cho các quốc gia bị tấn công. Cả hai quốc gia Úc và Việt Nam vẫn còn là những quốc gia non trẻ, Úc chỉ mới 14 tuổi sau ngày liên bang thành hình vào năm 1901, VNCH vừa tròn đôi mươi, tính từ ngày hiệp định Geneve chia cắt hai miền Nam Bắc. Úc tham chiến cùng các quốc gia đồng minh ở một miền đất xa xôi. Miền Nam Việt Nam được sự tiếp tay của quân đội Đồng minh để chiến đấu ngay tại xứ sở của mình.
Về mặt chiến lược, ANZAC đã thất bại ở Gallipoli cũng như VNCH đã thua trận vào hồi tháng 4 năm 75. Thua một trận chiến, nhưng cả hai sau đó đã thắng cuộc chiến. Đồng minh đã đánh tan trục Đức Thổ và người dân Việt Nam đã thấy rỏ bộ mặt thật của chế độ Cộng sản.
Nhưng sau đó, cả hai ngày ANZAC và 30 tháng Tư phải trãi qua bao nhiêu thử thách, chống đối từ các thành phần phản chiến. Có một khoảng thởi gian, cả hai đã được kết liền với nhau, bị lên án là tiểu biểu cho các tham vọng xâm lược của chủ nghĩa tư bản. Người viết bài còn nhớ, khi chiến tranh Việt Nam đang ở mức độ nóng bỏng nhất của đầu thập niên 70’s, vào những ngày ANZAC ở Úc và Tân Tây Lan, các tổ chức tự nhận là đấu tranh cho hòa bình đã có những cuộc biểu tình bạo động, dẫn đến các cuộc xô xát, đụng độ đẩm máu.
Rồi thời gian cũng dần dần giúp cho dân chúng hai quốc gia này nhận thức được rằng họ còn có nền công lý hiện nay là chính nhờ vào những sự hy sinh từ Gallilopi, từ Western Front, họ có được thể chế dân chủ hiện tại cũng là nhờ có những chàng trẻ tuổi bước chân xuống tàu đi chiến đấu cho “đế quốc Anh”.
Hảnh diện.
Để bây giờ, đúng một thế kỷ sau, các thế hệ con, cháu, chắt hảnh diện bước chân theo nhịp quân hành trên đường phố nước Úc, ngực áo mang đầy những chiếc huy chương ghi lại các chiến công hiển hách của các diggers 100 năm trước.
Bác sĩ Brendan Nelson, cựu chính trị gia, từng giữ các chức vụ Tổng hay Bộ trưởng và đã có thời kỳ làm lảnh tụ đối lập liên bang, hiện nay là Giám đốc Viện Bảo tàng Chiến tranh của Úc, Australian War Memorial.
Ông cho biết, trước ngày ANZAC năm nay, “chúng tôi biết là số người tham dự buổi lễ hừng đông ở khắp nơi trên nước Úc sẽ rất đông vì nó có tính cách đặc biệt, đánh dấu 100 năm. Và chúng tôi đã ước tính con số ở Canberra sẽ vào khoảng 50,000, như vậy so với các năm khác, đông nhất cũng chỉ khoảng 20 hay 25 ngàn người, là đã hơn nhiều lắm rồi”.
Nhưng trước con số 125,000 chật kín trong khuôn viên của Đài Tưởng niệm Chiến sị Trận vong và sau đó xem diễn hành trên đại lộ ANZAC vào sáng thứ Bảy 25/4 vừa qua, BS Nelson và ban tổ chức ngạc nhiên tột độ.
“Tôi hảnh diện rất đông người đến tham dự … Ngày ANZAC là thời điểm để tất cả người dân Úc đến với nhau để tưởng nhớ những chiến sị Úc đã hy sinh trong tất cả các cuộc chiến mà Úc đã có mặt từ trước đến nay”.
Trung kiên.
Hơn hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau đó, người Việt tỵ nạn ở Úc cũng đã biểu tỏ tinh thần và lập trường quốc gia trung kiên với số người kéo về Timbarra Crescent, vùng O’Malley ở Canberra, đông đảo không kém, nếu tính theo tỷ lệ.
Con số hai ngàn người, có người nói có thể đến ba ngàn, tự nó đã là một khí thế. Nhưng phải chứng kiến rừng cờ vàng, phải nhìn thấy những ánh mắt rạng ngời, phải được nghe những tiếng thét vang dội của đám đông, phải trông thấy các cụ già bảy tám mươi có thừa, leo lên các con dốc, gia nhập vào dòng người biểu tình. Mới cảm nhận được 40 năm chỉ là một cái chớp mắt. Các vết đau vẫn còn đó. Vẫn chưa quên được những bo bo, những trại tù cải tạo, những chuyến xuống ghe nhắm mắt ra khơi thập tử nhứt sanh.
Nhưng ý chí vẫn chưa nhạt phai. Và quyết tâm vẫn còn nặng trĩu.
Bởi vậy, bao giờ ngày này cũng vẫn sẽ là ngày Quốc Hận. Đừng cố gắng thay thế nó bằng một từ ngữ nào khác. Hận đã ở trong tim thì hận khó lòng dứt bỏ.
Hình như bí thư đảng Cộng sản Nam Tư Milan Djilas đã từng nói “20 tuổi mà không theo Cộng sản là không có trái tim, còn 40 tuổi mà không từ bỏ Cộng sản là không có cái đầu”.
Người Việt hiện nay, dù ở nơi nào trên thế giới, hải ngoại hay trong nước, không cần phải trên 40 mới rủ bỏ chế độ Cộng sản. Chúng chỉ tồn tại qua bạo lực mà như thế, chắc chắn sẽ sụp đổ.
Giống như tinh thần ngày ANZAC của Úc là chất keo kết nối tinh thần quốc gia của dân chúng Úc, tinh thần ngày 30 tháng Tư sẽ mãi mãi là ngọn đuốc dẫn dắt chúng ta trên con đường đưa quê hương đến thanh bình, tư do và hạnh phúc thật sự và vĩnh cửu.
HƯNG VIỆT (Brisbane)
28/04/2015