TƯỞNG NHỚ !
Khi còn là con bé chạy loanh quanh, biển đối với tôi là một điều huyền bí và cũng thật là thơ mộng. Mỏi mắt nhìn ra tận chân mây là đường vòng cung đang hí hoáy vẽ một vệt ngăn chia bầu trời trong xanh và mặt nước biển pha nhiều màu đẹp đẽ.
Khi có dịp ra biển, tôi thường đứng trên bãi cát mịn màng, hít thở làn gió trong lành, tầm mắt trải dài ngắm nhìn khoảng trời bao la màu xanh hy vọng, hòa quyện những áng mây bàng bạc lững thững trôi. Đó cũng là đề tài cho nhiều Nhạc Sĩ, Văn Sĩ, Thi Sĩ đã tốn biết bao là giấy mực để ca ngợi vẽ đẹp tuyệt diệu này. Không ai có thể mường tượng ra được phía dưới mặt biển phẳng lặng, hiền hòa này, đại dương vẫn âm thầm chứa đựng những bão tố, những cơn sóng hung hăng giận dữ !
Một ngày cuối tháng tư, đất trời đảo lộn. Vùng biển bình yên thuở nào đã dậy sóng phong ba. Hàng ngàn hàng triệu người đùa tràn lênh đênh, bấp bênh nỗi trôi trên những ngọn sóng bạc đầu. Những con người bé nhỏ này chỉ là một hạt muối quá mỏng manh giữa lòng đại dương bao la. Số mạng của họ đều nằm trong bàn tay của trùng khơi.
Khi nhắc nhớ đến những con người gan dạ, phiêu bạt này, người ta sẽ đặt câu hỏi : “ Vì sao họ phải liều mình trôi dạt? ”
Đúng thật, hai chữ liều mình có thể gọi là chính xác nhất. Vì từ lúc mở mắt chào đời nào có ai biết được, biển trùng trùng điệp điệp ra sao bao giờ. Một động lực duy nhất thúc đẩy họ thực hiện cuộc phiêu lưu không biết ngày mai, thập tử nhất sinh này cũng chỉ vì hai chữ Tự Do.
Những cơn bão dữ đôi khi đã không nương tay che chở cho những con người bạc mệnh. Biển đã lấy đi nguồn hy vọng và mầm sống mà họ khao khát đi tìm. Cái chết tức tưởi không lời trăn trối thành những oan hồn vất vưỡng dưới lòng biển mặn.Tiếng khóc ai oán, rên rĩ thấu tận lương tâm của lòng nhân và của đất trời.
Hình ảnh những bàn tay yếu đuối, quờ quạng vẫy gọi trong tuyệt vọng, khẩn cầu xin cứu mạng đưa lên từ mặt nước biển đã đi vào lịch sử đau thương, một khúc quanh đen tối của đất nước Việt Nam. Đó cũng là ngày khóc hận của người dân miền Nam chất phác hiền lành.
Tháng tư đen lại một lần nữa đang ngâm ngùi trở về với chúng ta. Những thuyền nhân may mắn thoát khỏi bàn tay tử thần trên biển ngày nào và tất cả người Việt hải ngoại, chúng ta cùng thấp nén nhang lòng tưởng niệm đến vong linh còn lạc loài đâu đó giữa biển Đông.
Chỉ mong sao những hồn thiêng lạnh cóng bơ vơ này hiểu được rằng: “Những người may mắn sống sót ở khắp cùng bến bờ xứ lạ, vẫn mãi luôn đốt nén nhang lòng tưởng nhớ với hy vọng làm ấm lại phần nào cái lạnh lẽo mà họ đã phải buông tay, nhấm mắt, ngâm mình vất vưỡng dưới lòng đại dương, vào một ngày tuyệt vọng, không may trên biển Đông“
Nguyễn Thị Bạch Liên
(Viết cho tháng tư đen 2011)